Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

TÔI SẼ NGỪNG THAN VÃN

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy,
Thấy mình luôn căng nhựa sống mỗi ngày.
Ngẫm kĩ thì vẫn hơn nhiều kẻ lắm,
Hơn những người không qua khỏi đêm nay.

Cám ơn đời, tôi song thân đầy đủ,
Có anh em, cha mẹ với ông bà.
Nhìn xuống, bỗng thấy: rõ mình sung sướng,
Còn những người đang cù bấc cù bơ...

Cám ơn đời, đất nước thanh bình quá,
Quê hương mình không khói lửa, binh đao.
Nhìn lại thấy mình còn may mắn lắm,
Có nhiều nơi, vẫn chinh chiến thương đau.

Có những khi nhìn lên không bằng ai,
Hãy nhìn xuống, chẳng ai bằng ta cả:
Sức mạnh, gia đình, quê nhà yên ả
Ít có người nào hạnh phúc đến vậy đâu...

Bởi vậy nên, hãy tận hưởng nó đi,
Và điều nữa: đừng bao giờ than vãn.
Nhỡ kiếp sau bạn không còn là bạn,
Bạn sẽ không còn niềm hạnh phúc đó đâu...

                                                                        Bùi Hồ Phương Anh

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

CHIỀU HOÀNG HÔN



Hoàng hôn rồi đấy, ai hay chăng?
Tất tả còn đâu biết gió trăng…
Âm thầm khuất giữa dòng xuôi ngược,
Lặng bước mình ta, chẳng nói năng…

Chiều đến bơ vơ giữa phố hoa,
Trời chiều đang tắt phía xa xa.
Ai ơi có nhớ lòng viễn khách,
Giấu mãi trong tim một bóng tà…

Còn ai nhớ đến bóng người xưa?
Lặng lẽ mình ai giữa sớm trưa.
Đường đời hai ngả, ta đành bước,
Hiên vắng, mình ta đứng ngắm mưa…

Giấu mãi niềm riêng chẳng phôi pha,
Hoàng hôn tắt lặng phía trời xa…
Ai về chốn cũ, cho chung với?
Kẻo chỉ mình đây, ta với ta.


Bùi Hồ Phương Anh

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

NỢ


Suốt đời người, ai dám quên chữ nợ?
Nợ một lần, kiếp kiếp nợ nần thêm
Tôi cũng vậy, nợ nần chồng chất lắm,
Chẳng nợ ai đâu, chỉ nợ Việt Nam

Tôi vẫn nợ Việt Nam nhiều thứ lắm,
Nợ mắt huyền, nợ tiếng nói, màu da.
Nợ máu đỏ trong người đang chảy cuộn,
Nợ mẹ cha, công nuôi dưỡng âm thầm...

Sao cãi được? Từ khi sinh đã nợ,
Về cát bụi rồi, đã hết nợ chưa?
Khi Tổ quốc còn nghèo nàn muôn thuở,
Thì hồn ta mang nợ vẫn ít nhiều…

Ừ,nợ đấy, ừ thì ta trả nợ.
Sức xuân xanh máu lửa để làm chi?
Dựng nước, giữ nước, xây đời rực rỡ,
Tiếng thơm lưu, nợ đã hết rồi chăng...

Bùi Hồ Phương Anh