Nợ
một lần, kiếp kiếp nợ nần thêm
Tôi
cũng vậy, nợ nần chồng chất lắm,
Chẳng
nợ ai đâu, chỉ nợ Việt Nam
Tôi
vẫn nợ Việt Nam
nhiều thứ lắm,
Nợ
mắt huyền, nợ tiếng nói, màu da.
Nợ
máu đỏ trong người đang chảy cuộn,
Nợ
mẹ cha, công nuôi dưỡng âm thầm...
Sao
cãi được? Từ khi sinh đã nợ,
Về
cát bụi rồi, đã hết nợ chưa?
Khi
Tổ quốc còn nghèo nàn muôn thuở,
Thì
hồn ta mang nợ vẫn ít nhiều…
Ừ,nợ
đấy, ừ thì ta trả nợ.
Sức
xuân xanh máu lửa để làm chi?
Dựng
nước, giữ nước, xây đời rực rỡ,
Tiếng
thơm lưu, nợ đã hết rồi chăng...
Bùi
Hồ Phương
Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét