Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2016

CHÂN LÝ SỐNG


Tôi sinh ra đâu phải người vĩ đại,
Khóc oa oa trong giây phút chào đời.
Rồi dần dần, tôi đã lớn lên rồi,
Cũng chẳng phải loại cao sang gì sất.

Tôi lớn lên giữa lòng đời tất bật,
Sáng tất tả đi, chiều tối mới về.
Cũng đôi khi, mệt quá, ngủ li bì
Vẫn ấm áp giữa những tình thân ái.

Tôi cũng chẳng cần làm người vĩ đại,
Cứ vậy thôi, điều hành cả cuộc đời.
Cái thứ quyền vàng bạc chẳng bõ đòi,
Mà vua chúa đôi khi còn ganh tỵ.

Những chuyện thường ngày cũng là chân lý,
Khi sống chậm, và tận hưởng ngày qua.
Người nước mình hạnh phúc có đâu ngoa,
Ai cũng thủ sẵn vài niềm hạnh phúc.

Dẫu nghèo hèn, hay sang giàu sung túc,
Ai cũng đều cười một nụ hiền lương.
Dẫu ở nơi nào giữa đời thế tục,
Cũng ẩn đâu đây, ấm những tình thương.

Hạnh phúc nào hơn một kẻ bình thường,
Tận hưởng hết một ngày thường ngắn ngủi?
Đi học, đi làm, thong dong ngơi nghỉ
Rảnh rỗi thì vui những thú linh tinh.

Còn gì hơn khi hòa giữa gia đình,
Vui cười với những tháng ngày yên ả.
Những người già bên cháu con hỉ hả,
Chị em mình cùng nhau sống yêu thương.

Còn gì hơn khi mọi thứ bình thường,
Sáng đi học, đến chiều về xóm nhỏ.
Mỗi khi đi học về, khi treo nón,
Lũ cá mừng mong chủ nó cho ăn.

Có gì đâu mà phải băn khoăn?
Yên bình đó, thường ngày ta phải nắm.
Muốn đất nước mình từ nay tươi thắm,
Phải bắt đầu từ thứ nhỏ nhặt hơn…

Bùi Hồ Phương Anh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét